Bà nội – mặt trời bên bếp củi

441 Views

(1004 chữ, 3 phút, 20 giây đọc)

Cuộc đời không cho ai tất cả, nhưng cũng không lấy đi của ai mọi điều. Những năm tháng tuổi thơ, mình không được mẹ ôm ấp vỗ về nhưng bà nội đã thay mẹ đồng hành, yêu thương mình vô điều kiện.

Người đầu tiên dạy mình nấu cơm, không phải mẹ, mà là bà nội.

Bố làm việc bận và ít ở nhà, mẹ đi xuất khẩu lao động, mình vốn hay ốm đau dặt dẹo, cơ địa huyết áp thấp lại lười ăn, bà nội nhận lấy hết những việc nhà và cả việc đồng áng, hiếm khi cho mình đụng tay vào. Lý do của bà thật đơn giản mà lại vô cùng thuyết phục :Ngồi học đi, học giỏi mới hết nghèo!”

Mình ngồi học, nhưng trong lòng vẫn tò mò và cứ đợi mãi ngày được vào bếp. Căn bếp củi nhỏ bé, lụp xụp, mùa hạ mưa rào là nước tràn cả vào bên trong. Bếp có 1 cái kiềng hình chữ nhật, đặt được 2 nồi gang đường kính cỡ 30 cm. Hai bên là củi, lõi ngô, thân cây ngô,… được chị em mình thu gom và phơi khô để đem nấu. Nơi đó, mình chỉ dám đứng xem vì chưa được bà cho phép.

Cuối cùng, ngày trọng đại cũng đến. Mùa hè tháng 6 nắng gắt, là mùa lúa chín. Bà nội dậy từ sớm để đi gặt và gọi mình dặn dò đủ thứ, còn viết cả ra vở. Lần đầu nào mà chẳng khó quên. Đã gần 20 năm qua đi nhưng khi ngồi viết những dòng chữ này, từng hình ảnh vẫn hiện ra trước mắt mình như vừa mới hôm qua vậy đó.

Vạn sự khởi đầu nan, câu nói này cũng không chừa mình ra. Nồi cơm thì bị khê, cá rán vỡ tung tóe, rau muống xào mặn chát và nát bét. Bà đi gặt về mệt, nhưng vẫn ăn và động viên mình liên tục.

Lần đầu thế này là giỏi rồi. Tao đi gặt chỉ sợ hàng xóm ra đồng hô hoán là cháy nhà!”

Bữa ăn, đôi khi giá trị không nằm ở nguyên liệu hay công thức xịn xò. Nó vô giá vì trong đó là bao nhiêu tình yêu mà người nấu gửi gắm. Hôm đó, bằng tất cả sự vụng về, lóng ngóng, hồi hộp và cả nỗi thương bà, mình đã nấu xong một bữa. Cũng như bà, đã luôn yêu thương chị em mình thay cả phần của bố mẹ trong gần 10 năm ấy và nấu bao nhiêu bữa cơm để các cháu lớn lên.

Sự bao dung, nhẹ nhàng, luôn động viên cháu gái của bà chính là tiền đề để mình yêu bản thân hơn và vững vàng hơn khi trưởng thành. “Bố mẹ và bà nội yêu thương, nâng niu mình như thế. Mình không hạnh phúc, mọi người sẽ đau lòng biết bao nhiêu ?”. Mình đã luôn nói với bản thân như vậy đấy.

Có lẽ bà cũng không nghĩ tình yêu thương và tính cách của bà đã ảnh hưởng đến mình như thế nào. Nhưng bà nội sẽ mãi là mặt trời – không chỉ trong căn bếp mà còn trong suốt cuộc đời mình sau này.

Thật may khi vẫn còn bà ở bên và 8/3 vừa rồi vẫn kịp chạy về ăn với bà một bữa cơm. Bạn thì sao? Bà vẫn luôn bên bạn trong từng suy nghĩ chứ? 

Lời nhắn gửi : Cảm ơn bạn vì đã đọc đến dòng này. Nếu thấy nội dung đã đủ hay, bạn có thể chia sẻ và lan tỏa đến nhiều người hơn nữa. Trong trường hợp cần trao đổi và chỉnh sửa, bạn hãy bình luận vài dòng vào khoảng trống dưới đây. Luôn mong chờ phản hồi từ bạn! 

Share bài viết này lên mạng xã hội

5/5

Viết một bình luận