Lặng lẽ Sa Pa của thế kỷ XXI – truyện ngắn

1252 Views

(1251 chữ, 4 phút, 10 giây đọc)

Trong chuyến đi vừa rồi, tôi lên Sapa lúc 5h sáng. Chiều hôm đó, trời mưa phùn nhẹ và sương mù phủ trắng mọi lối đi. Có lẽ người tinh mắt cũng chỉ thấy được đối phương trong bán kính 2m. Không khí lạnh ngập tràn, tôi nghĩ mãi xem nên ngủ trong chăn hay ra ngoài đi dạo. Cuối cùng, lựa chọn thứ hai đã không vô nghĩa. Tôi phục mình quá!!

Trung tâm thành phố Sapa cách resort 10 phút đi ô tô. Anh lái xe thả tôi xuống trước cổng nhà thờ rồi khẽ nói:

- Em đi chơi đi, bao giờ muốn về anh qua đón. Lúc đó trả tiền xe một thể em ạ.

Trời ơi, nếu không có câu sau, người qua đường lại tưởng đó là người yêu tôi (trong khi nam chính đang ở Hà Nội cách đó 400km).

Tôi dạo bước dưới trời mưa phùn, đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi giày sneaker, nhìn có vẻ rất ấm áp. Nhưng không, tôi đang rét run. Đôi tay khi chụp ảnh còn rung nhẹ. Sau một hồi lượn lờ quanh mấy khu chợ, tôi quay về mua một vài thứ ở trước cổng bưu điện VNPT. Đã 7 năm rồi, nơi đây vẫn thế.

Mưa lạnh, hạt dẻ nóng, hai thứ đó quả là một cặp trời sinh. Có một quầy hàng ngay trước cổng bưu điện, tôi sà xuống như đang chết đói rồi chỉ trỏ đủ thứ.
 
– Em muốn mua hạt dẻ, nhưng chẳng biết loại nào ngon. Anh tư vấn và chọn giúp em nhé!
 
Người bán hàng mặc bộ quần áo cũ, thoạt nhìn qua cũng chẳng biết anh là người bản địa hay người Kinh lên đây buôn bán. Anh thủng thẳng đáp:
 
– Này, cô nhìn nhé! Cái loại này to là của Trung Quốc, rẻ thôi nhưng không thơm ngon. Cô ăn loại nhỏ là hạt dẻ Việt Nam, chắc lắm, không thối.
 
Tôi vốn là kẻ tin người, sau bao nhiêu năm vẫn cứ tin người. Trời thương nên rất hiếm khi bị lừa đảo. Chắc thấy con bé khờ quá nên nhiều người không nỡ đối xử tệ. Thỉnh thoảng tôi thầm nghĩ, “ngu si hưởng thái bình” là có thật.
 
– Anh bán cho em 1 cân nhé!
– Không, cô lấy 2 lạng thôi!
 
Đi ra ngoài tôi ăn mặc khá đơn giản nhưng nhìn cũng đâu giống một đứa hết tiền cơ chứ? Có người bán hàng nào lại nói khách như thế không?
 
– Em có tiền mà anh! Tôi dứt khoát đáp
– Ai chả biết! Các cô nhiều tiền, mua về rồi vứt xó, phí của.
 
Không, tôi không định vứt xó. Nhìn hạt dẻ được rang trong lò, khi đổ ra thơm phức và nghi ngút khói, ai mà nỡ vứt đi? Chưa kể, đông lạnh thế này, ngồi bóc hạt dẻ với ấm trà thì chill hết nấc.
 
– Anh lo em không ăn hết à? Em ăn được mà, anh bán 1 cân nhé. Em ở cách xa đây lắm, đêm ăn hết thì dở lắm. Ai mà đi bộ ra đây được anh?
 
Hai bên cò cưa một hồi, kết quả thật ngoài tưởng tượng: tôi mua được 5 lạng hạt dẻ. Anh bán hàng giải thích, loại này chẳng có nhiều. Mấy chục nghìn với người thành phố không to, nhưng khách vừa ăn vừa vứt thì tội, phí của.
 
Mặc dù cũng tiết kiệm và hiếm khi vứt đồ ăn, nhưng tôi cũng giật mình lúc nghe anh nói vậy. Và người bán hàng chân chính ấy đã tạo ra một người mua hàng chân chính. Đêm đó, tôi ăn không hết 10 hạt.
 
Túi hạt dẻ được tôi mang về Hà Nội, cất trong tủ lạnh. Suốt cả tuần sau, tối nào đi làm về tôi cũng bỏ một ít ra để rang lại và ăn cố cho tới khi hết hẳn. Vừa để tránh lãng phí, vừa để đáp lại thiện chí của anh bán hàng.
 
Sự cộng hưởng là có thật, mỗi người cố gắng sống tử tế lên một chút rồi sẽ tới lúc ta sẽ truyền cảm hứng được cho nhau. Không chỉ ở Sapa, nơi được mệnh danh là vùng đất hiền hoà với những con người chất phác mới có câu chuyện đó. Ở Hà Nội ồn ào xô bồ, nơi đầy bon chen mệt mỏi cũng vẫn còn rất nhiều sự tử tế.
 
Hồi sau kể tiếp, mời bạn ngắm ảnh ở Sa Pa nhé!

Một số khung cảnh tại Sa Pa mà tác giả chụp được.

Hoa ở gần nhà thờ Đá, trung tâm thành phố Sa Pa

Lời nhắn gửi : Cảm ơn bạn đã đọc. Nơi này lưu giữ vài mẩu chuyện hoặc đoạn thơ mà chủ blog ghi lại từ trải nghiệm của bản thân. Chúc bạn sẽ tìm thấy mình ở đâu đó trong mấy dòng chữ phía trên.

Bạn có thể dành thêm 3 giây để chia sẻ bài viết này và lưu lại trên Facebook.

2 bình luận về “Lặng lẽ Sa Pa của thế kỷ XXI – truyện ngắn”

  1. Em chào chị ạ, em mới biết chị cách đây không lâu nhưng em bị ấn tượng bởi năng lượng của chị. Nhờ chị em đã biết thêm được nhiều điều và cũng cảm thấy yêu đời hơn. Em không bgio để lại bình luận ở đâu nhưng sau khi đọc xong các bài viết của chị, em nghĩ rằng mình cần phải viết gì đó. Nếu chị đọc được những dòng này của em, thì em mong rằng chị sẽ có những bài viết chia sẻ về bản thân trong giai đoạn 16-18t để em được học hỏi thêm ở chị. Khả năng diễn đạt của em còn vụng về, mong nhận được sự góp ý từ chị ạ.

    Bình luận

Viết một bình luận