Lễ đường xa mãi – truyện ngắn

286 Views

(1890 chữ, 6 phút, 18 giây đọc)

Tôi và anh quen nhau khi vào học chung một lớp cấp 3. Với 25 học sinh, chúng tôi sớm có dịp trò chuyện cùng nhau. Lên lớp 11, hai đứa trở thành một cặp đẹp đôi của trường.
 
Mẹ tôi là một người thực tế, bà biết tỏng nhưng không hề phản đối. Mẹ chỉ thường nói, tình yêu học trò sớm nở tối tàn. Đã có lúc tôi nghĩ mẹ mình sai, bởi hai đứa tôi vẫn có thể dắt tay nhau đi qua bao nhiêu năm tháng.
 
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển của cùng một trường đại học, tôi ôm anh khóc. Trận khóc lớn như mưa đầu hạ dù lúc đó trời đã chớm thu. Chúng tôi vui vẻ đèo nhau đi khắp thành phố, ngang qua trường cấp 3 cũ, lòng thầm nhủ có lẽ sẽ được bên nhau thật dài lâu, hết cả cuộc đời là tốt nhất.
 
Nhưng mọi chuyện không giống như tôi nghĩ. Rồng rắn hết 4 năm đại học, tình yêu của chúng tôi cuối cùng cũng đến lúc nhạt màu.
 
– Em muốn chia tay!
 
Tôi lặng lẽ nhìn anh và nói, trong một chiều thu se lạnh. Tôi đã đi làm được hơn 1 năm rồi.
 
– Không được! Anh không đồng ý!
 
Chúng tôi còn nói với nhau thêm nhiều điều. Sau cùng, chẳng biết vì tiếc công yêu hay vì ngại thay đổi, hoặc do cả hai vẫn lưu luyến những năm tháng đằng đẵng bên nhau, tôi tiếp tục ở lại bên anh.
 
“ Bao giờ công việc ổn định, anh sẽ cưới em!”
 
Những chuyến đi chơi ngắn ngủi cũng giúp chúng tôi gần nhau hơn. Thế rồi công việc cả hai bộn bề, tôi làm cho công ty tư nhân, tương đối căng thẳng. Anh phấn đấu trong một cơ quan nhà nước, cũng rất đau đầu. Cả hai cứ yêu và tận hưởng từng chút thời gian bên nhau. Đám cưới lẩn khuất vào một nơi nào đó xa xôi lắm.
 
Thời gian nhón gót đi qua, sau một hai cái Tết, mọi người đã bắt đầu sốt ruột. Bố mẹ hai bên xem nhau như người nhà. Nhưng có phải vì thế, mà anh không xem trọng việc cưới tôi về làm vợ chăng? Trước những lời thúc giục, hỏi xa hỏi gần của bạn bè và người thân, tôi lần đầu tiên, chủ động hỏi anh về vấn đề này.
 
“ Em có thể đợi anh thêm không? Anh vẫn muốn phấn đấu thêm một thời gian nữa!”
 
Tôi đồng ý, thêm một năm, hai rồi ba năm.
Mọi chuyện cứ lửng lơ. Qua tuổi 27, tôi đã dứt khoát chia tay anh sau 10 năm yêu, chia tay trong sự ngỡ ngàng của anh ấy cùng tất cả mọi người. Đáng nói hơn, 6 tháng sau, tôi lấy chồng. Chồng tôi là một trợ lý của đối tác cho công ty. Tôi thấy bình yên và vui vẻ khi bên anh. Và anh đã hỏi cưới tôi về làm vợ.
 
***
 
Năm nay, tôi 33 tuổi và đã có 1 bé gái đáng yêu với tổ ấm hạnh phúc. Anh… vẫn độc thân. Mỗi khi nhìn con ngây ngô kể chuyện được bạn nhỏ nào trên lớp quý mến, tôi lại nhớ về người cũ với những khoảnh khắc năm nào.
 
***
 
Buổi tối đó là tôi hẹn gặp anh để nói lời chia tay cuối cùng. Anh nhìn vào mắt tôi, buồn bã.
 
– Anh đồng ý để em bỏ anh nếu em thật lòng muốn vậy. Nhưng em mãi nợ anh một lời hứa!
 
Là tôi đã hứa sẽ lấy anh. Và tôi đã không thực hiện được.
 
– Em xin lỗi, em không thể mang nhẫn đi cầu hôn anh. Giờ em muốn tìm cho mình một hạnh phúc khác, hạnh phúc mà em không phải chờ đợi đến héo mòn.
 
Anh im lặng, chúng tôi ra về và không gặp lại suốt mấy tháng.
 
***
 
3 ngày trước đám cưới, anh chủ động liên lạc với tôi. Dù công việc chuẩn bị còn bộn bề, tôi vẫn cố gắng sắp xếp gặp anh ở một nơi công cộng. Tôi coi đó như một phép lịch sự cuối cùng.
 
Tôi nghĩ anh sẽ nói gì đó, như trách móc hoặc chúc phúc cho tôi chẳng hạn. Nhưng không, anh ấy ăn mặc rất lịch sự, cùng hộp nhẫn đẹp tinh khôi.
 
– Em đồng ý làm vợ anh nhé!
 
Anh quỳ xuống trước mặt tôi. Tiếng nhạc của nhà hàng vẫn nhẹ nhàng, du dương đến thắt lòng, bỗng chốc kí ức 10 năm bên nhau ồ ạt trở về. Và tôi bật khóc.
 
– Cuộc đời gần 30 năm, anh chưa bao giờ làm việc gì theo cảm hứng. Anh vẫn luôn đề ra những mục đích và cố gắng đến cùng để đạt được nó. Nhưng hôm nay, anh đang làm một việc không hề có kế hoạch, đó là cầu hôn em, trước ngày em lấy người khác.
….
 
Anh ấy còn nói rất nhiều và tôi vẫn không thể dừng nức nở. Nhưng sau cùng, tôi vẫn bước đi. Chẳng phải ngày cưới cận kề mà tôi từ chối anh, mà do trái tim tôi đã hết yêu anh thật rồi.
 
– Em không thể ép mình ở cạnh một người luôn đặt em vào vị trí ưu tiên cuối cùng. Em nợ anh một lời hứa, em xin lỗi. Anh nợ em 10 năm tuổi trẻ. Chúng ta hòa nhé!
 
***
 
Đêm thu buồn nhặt từng cánh hồng rơi
Lấy, không lấy… Anh ơi đều vô nghĩa
Khi tình yêu nuôi dưỡng từ một phía
Có hay không em cũng thấy như nhau
 
Miệng em cười nhưng lòng vẫn nhói đau
Mười năm yêu giờ tan thành bọt nước
Em ngậm ngùi chào anh rồi quay bước
Đến lúc cho mình một lối đi riêng
 
Tình yêu này là ký ức thiêng liêng
Là nỗi đau suốt đời quên không được
Tuổi thanh xuân em trót mang đánh cược
Cái kết sau cùng chẳng giống ước mong
 
Thôi từ nay nuốt nước mắt vào trong
Xa anh rồi, em không yêu không nhớ
Đừng trách em làm tình yêu tan vỡ
Bởi đợi chờ không hạnh phúc đâu anh
 
Thời gian làm khô héo chiếc lá xanh
Thời gian làm tình yêu hết… date
Mải vẫy vùng giữa dòng đời bát ngát
Anh lỡ quên: em thân gái, có thì!
 
Em về đây, về điểm phấn, chuốt mi
Mặc váy cưới, khoác tay chồng, cười nhẹ
Gặp lại anh, đôi mắt em nhòa lệ
Bước qua anh, qua năm tháng rộng dài
 
Anh cứ đi, bao tham vọng tiền tài
Em yên phận gia đình là trên hết
Gửi một lời chào thay cho lời kết
Mười năm gói lại trong những cánh hồng…
 
Chú thích : Truyện ngắn được viết năm 19 tuổi, sau khi nghe đồng nghiệp tâm sự về tình yêu của chị ấy.

Lời nhắn gửi : Cảm ơn bạn vì đã đọc đến dòng này. Nếu thấy nội dung đã đủ hay, bạn có thể chia sẻ và lan tỏa đến nhiều người hơn nữa. Trong trường hợp cần trao đổi và chỉnh sửa, bạn hãy bình luận vài dòng vào khoảng trống dưới đây. Luôn mong chờ phản hồi từ bạn! 

Share bài viết này lên mạng xã hội

5/5

2 bình luận về “Lễ đường xa mãi – truyện ngắn”

  1. trời…em đọc đến giữa mà bất ngờ…bởi vì sao trông chị trẻ quá. Đúng là một cú lừa.
    Chân thật quá!!!^^

    Trả lời

Viết một bình luận